Nước mắt không rơi nhưng lòng anh biết Khóc thật nhiều vì anh đã mất em Đêm bên anh gió lùa qua khe cửa Giấc chẳng thành vì nhớ nửa bên kia.
Em ra đi cho tình anh chết lịm Biết làm gì cho hết ưu phiền đây Tình đôi ta như hoa lá cỏ cây Đang tươi tốt bỗng đâu gặp nắng hạ.
Nói đi em, những gì còn chưa thể Để lòng thôi nguôi bớt chút nhớ thương Nếu một mai trên trăm vạn nẻo đường Em quay về , anh vẫn mừng chào đón.
HKBT138.
phucgold: Khóc đi tôi cho lệ buồn nghẹn tủi Ngập tim anh chết đuối một tâm hồn Vơi niềm đau mình yêu nhau tha thiết Mà đành lòng phải chịu lừa dối tim Khóc đi tôi cho tình thêm đắm đuối Yêu nhau thêm bằng giọt lệ chảy dài Thấm cuộc tình nhoi nhói bờ ngực thương Đang rung động thầm thì hấp hối Khóc đi tôi ru tình vào ngục thất Tôi bên này anh bên đó dày đọa tim Nhốt yêu thương cho tình không lối thoát Dẫu cách ngăn mà như lại gần kề Khóc đi tôi cho môi hồng ướt đẫm Từng giọt yêu ấp ủ hai bóng hình Đang rủ sầu thương nhớ ngây ngất nhau Ngậm ngùi đau trong hôn mê chờ đợi
langwenmuathu
phucgold: CHUYỆN HỢP TAN
Lâu lắm rồi không về thăm Hà nội. Để ngắm hồ Gươm ,Thê Húc dưới trăng mơ. Ngày ấy lâu rồi em vẫn ước vào thơ. Bầy cá lội bơ vơ vài con lạc. Ở bên kia xập xình vang khúc nhạc. Giọng êm đềm tình câu hát liêu trai. Ngồi bên nhau như chẳng có ngày mai. sương đẫm ướt trải dài trên thảm cỏ. Ta lại đi đèn Hồ Tây lấp ló. Mây trắng quay về theo gió tiễn chân em. Từ ấy xa nhau ta mãi miết đi tìm. Em đâu vắng cánh chim trời lạc hướng ichnguyen
phucgold: LẠC CHỐN TRẦN AI
Người về vui giấc mơ xinh Còn ta ở lại chịu nghìn đắng cay Ngắm từng chiếc lá vàng bay Mà nghe lòng chạnh với đầy xót thương
Trời thu ai vẽ mà buồn Xui ta mắt ngọc lệ tuôn thành dòng Hạ vần thơ ghép chữa xong Đành mang xếp lại giữ lòng mình thôi
Cầu mai cuối ngõ đường đời Hoa Xuân sẽ nở góc trời bình yên Cùng anh em bước lên thuyền Trong tà áo mới làm duyên với đời
NuocMatMuaThu
phucgold: BAO GIỜ... NẮNG SẼ TRONG
Ước được như là giọt nắng trong Xuân sang chẳng chạm giấc mơ lòng Quên đi tất cả bao phiền muộn Thả nhẹ hồn bay tới chốn không
Đời chăng có phải chỉ là mơ Mộng đến đôi khi thật bất ngờ Tựa áng mây xanh rồi tắt liệm Ta buồn sẽ chết với hồn thơ
Rồi sầu gom biết gởi về đâu Chẵng lẽ tình như nước giữa cầu Cuốn mãi mà theo dòng đời cuộn Còn chăng xót lại chỉ thương đau